Nhớ Nhà Khi Đi Làm Xa Nhà

Nhớ Nhà Khi Đi Làm Xa Nhà

Học đại học mang đến cho bạn nhiều niềm vui. Đó là sự tự do, độc lập và mỗi môn học đều mang lại cho bạn những trải nghiệm thú vị. Tuy nhiên, cuộc sống đại học cũng khiến bạn vấp phải không ít khó khăn, đôi khi bạn sẽ cảm thấy nhớ thật nhớ những năm tháng bạn còn được ở nhà với bố mẹ.

Học đại học mang đến cho bạn nhiều niềm vui. Đó là sự tự do, độc lập và mỗi môn học đều mang lại cho bạn những trải nghiệm thú vị. Tuy nhiên, cuộc sống đại học cũng khiến bạn vấp phải không ít khó khăn, đôi khi bạn sẽ cảm thấy nhớ thật nhớ những năm tháng bạn còn được ở nhà với bố mẹ.

Thơ xa quê chế vừa hài hước vừa chua xót

Những bài thơ chế, nghe giọng điệu có vẻ hài hước nhưng lại ẩn chứa sự chua xót của người xa xứ. Đây cũng là tiếng lòng, là sự an ủi chính mình của những đứa con đi xa.

Nhớ em hàng xóm mất gà chửi anh

Nhớ thằng hàng xóm ném ông vỡ đầu

Nhớ cuộn giấy trắng nhuộm màu vàng đen

Nhớ ăn trước cổng vẫn thèm làm sao

Nhớ thằng trộm táo vì tao rách quần

Nhớ cho tớ chép mấy lần kiểm tra

Nhớ lần hái phượng bác ra cốc đầu

Nhớ sổ sinh tử vẫn “ngồi” thường xuyên

Xưa tôi trong sáng, bây giờ… vẫn nai

Bỏ quên di động chỗ mình… mất ngay

Không bằng tình nghĩa một cây vàng mười

Chỉ ham anh có bố quyền chức to

Nghèo nhân, nghèo nghĩa chẳng lo

Nghèo tiền, nghèo bạc mới cho là nghèo

Chồng em áo rách, em thương…chồng người

Chỉ mong tắt lửa tối đèn… có nhau

Nhớ cô em gái cưởi truồng tắm sông

Chiều chiều anh hoài ngóng trông

Xem cô con gái xuống sông cởi truồng

Cưởi truồng đi tắm tôi thường núp xem

Người con gái tắm không xem cũng hoài

Bờ sông một khúc cho mình nên thơ

Hiu hiu gió thổi lững lờ trong đêm

Anh thả cục “kut” lênh đênh theo dòng

Bao ngày lãng mạng bỗng dâng tuôn trào

Có thấy cục “kut” hao hao giống chì

Khi về em chửa nhọc nhằn lắm thay

Đứng ngoài bờ rào đái vào bờ rào

Để người nấu nước vặt lông nó rồi

Thấy bóng em nhỏ, anh rông trộm gà

Nhớ tô bún mắm – gỏi gà – chiếc nem

Bỗng đâu thấy một chú mèo gâu gâu

Ðồng tâm phấn khởi trồng cà zái dê

Xuống sông em tắm mà không mặc đồ

Xa Tổ quốc. con đi làm kinh tế.

Con mong Mẹ Cha vui khỏe tuổi già!

Hôm sớm vui vầy! bên con, bên cháu…!

Con biết Mẹ Cha một đời lam lũ…

Nuôi các con khôn lớn đến hôm nay…

Con vẫn chưa đủ “lông cánh đế bay”

Vẫn nép bóng …nhờ Mẹ Cha che chở…

Con ra đi …mang nặng niềm thương nhớ.!

Nhớ quê hương da diết…!đến nao lòng…!

Nhớ bãi dâu xanh! Nhớ lúa trên đồng!

Nhố con sông quê! Sớm chiều êm ả…

Nhớ dáng Mẹ! Hao hao gầy …tất tả…

Mẹ vì chúng con …vất vả sớm hôm.!

Nhớ dáng Cha ngồi …tĩnh lặng …trầm ngâm…

Tóc bạc tuổi già, còn nhiều lo lẳng …

Cha hết thương !”đứa này “đau yếu…

Lại thương “₫ứa kia.” !túng thiểu quanh năm….

Cả đời Mẹ Cha, khó nhọc tảo tần

Đế cho chúng con cậy nhờ nương tựa…

Xưa…Cha Mẹ nuôi các con vất vả…

Nay…lại chăm nom các cháu giùm con!

********************************* Nghĩa Mẹ! Như nước…như non …

Ơn Cha… !như núi Thái sơn …nào bằng …?

Thời gian chẳc sẽ trôi nhanh thôi mà?

Anh em đoàn tụ cả nhà mừng vui!

Hân hoan phấn khởi mừng ngày đoàn viên …!

Sống vui! Sống khỏe làm ăn chuyên cần .

Mỗi tháng một lần gọi điện cho Cha.

Gọi Cha…nghe tiếng Cha… là con vui!

Hôm nay con viết mấy lời về thăm…

Mẹ Cha vui khỏe! Thì lòng con vui!

Tập thơ xa quê nhớ nhà chính là những tâm sự của người con về quê hương, về nỗi nhớ cha mẹ, nơi chôn rau cắt rốn được tổng hợp tại https://www.thepoetmagazine.org/. Ai đi xa cũng mong ước trở về, mong tất cả những người con đều sớm đoàn tụ.

Xin các bác ghé qua bàn giúp em đôi lời ạ. Chả là công việc của em dạo này lận đận quá.

7/2018 em vừa kết thúc công việc viết báo ở SG, dọn về quê sống, xin vào làm hành chính ở 1 cơ quan nhà nước ở gần nhà, vào cơ quan bị bắt nạt, bị chơi xấu đủ kiểu không hiểu sao

làm đc 1 tháng mà muốn bỏ việc quá các bác ơi!

Em thấy trong Thiên Di của em có Thiên Mã là công việc hay đi lại, di chuyển nhiều. Vậy em ngồi văn phòng 1 chỗ liệu có gì sai sai k?

Cho em hỏi là em theo ngành nào phù hợp, dễ phát triển hơn, với đi làm gần nhà hay xa nhà thì tốt ạ? Xin các bác ghé qua cho em đôi lời, xin cảm ơn!

Khi kết hôn, cả hai vợ chồng tôi đều làm việc ở công ty tư nhân tại địa phương. Ngày qua ngày, chúng tôi thường xuyên cãi nhau vì những vấn đề nhỏ nhặt trong cuộc sống. Dưới tình cảnh như vậy, chẳng những tình cảm của hai đứa phai nhạt dần mà chúng tôi còn cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy nhau, cuối cùng hình thành thói quen ngủ riêng phòng.

Trong khoảng thời gian chia phòng ngủ, tôi từng có ý định ly hôn. Thế nhưng do không chấp nhận nổi việc con cái lớn lên trong một gia đình không còn nguyên vẹn nên hai vợ chồng đã phải cố gắng kiềm chế tối đa để sống chung. Chúng tôi giao tiếp với nhau cực kỳ ngắn gọn, hoàn toàn không có sự chia sẻ, cảm thông. Tuy nhiên, việc duy trì tình trạng này thật không dễ dàng gì. Tôi cảm thấy thật nặng nề, cuộc sống là sự chịu đựng khó khăn.

Đúng lúc tôi đang trên đà suy sụp thì chồng bị đuổi việc. Sau nhiều lần chúng tôi trao đổi, anh ấy quyết định đi nơi khác làm ăn.

Nghe chồng nói về kế hoạch phát triển kinh doanh ở thành phố khác, tôi không hề cảm thấy buồn bã hay lưu luyến. Ngược lại, tôi thầm vui mừng và nghĩ, có lẽ mối quan hệ sẽ được cải thiện khi chúng tôi chung đụng thì ít, xa cách thì nhiều.

Tôi thấy cuộc sống thật vui từ khi chồng đi làm xa. (Ảnh minh họa: Istock)

Thực tế đúng như vậy. Sau khi chồng đi làm xa, tôi nhận được rất nhiều lợi ích. Thứ nhất, cuộc sống trở nên yên bình, thanh tịnh. Thứ hai, mỗi ​​lần chồng nói chuyện qua điện thoại, tôi cảm nhận được sự quan tâm, nhớ thương của anh dành cho vợ con. Thứ ba, chồng tôi thỉnh thoảng về nhà, chúng tôi đã có thể ngủ cùng một giường và ân ái.

Thứ tư, mỗi tháng, chồng tôi gửi về nhiều tiền hơn trước. Thứ năm, tâm trạng của tôi ngày càng ổn định hơn, cảm thấy vui vẻ khi nói về chồng, đến mức tôi từ bỏ ý định ly hôn. Đôi khi tôi còn nhớ anh, mong anh về.

Nhiều người thương cảm cho tôi vì đã ở tuổi trung niên mà chồng lại đi làm xa, cô đơn lẻ bóng. Họ không hiểu rằng tôi cực kỳ hưởng thụ cuộc sống thế này, vợ chồng mỗi người một nơi.

Thực tế, trong quá trình yêu đương, hai chúng tôi khá hòa hợp. Từ khi bước vào hôn nhân, tính cách tôi ngày càng trở nên mạnh mẽ, còn chồng  ngày càng mất kiên nhẫn với tôi, khiến mối quan hệ đi vào ngõ cụt. Điều quan trọng là cả hai chúng tôi đều không có ý thức sửa chữa những khiếm khuyết trong cuộc hôn nhân của mình, khiến tình hình ngày càng trở nên tồi tệ. Giờ đây, vợ chồng không gặp nhau thường xuyên nên mâu thuẫn cũng giảm bớt. Đây có thể là hiệu ứng tôi muốn.

Hiện tại, chồng tôi duy trì tần suất ba tháng về nhà một lần, mỗi lần chỉ về khoảng 2 - 3 ngày. Mỗi lần gặp gỡ, tuy giữa vợ chồng vẫn xảy ra xích mích vì những chuyện vặt vãnh nhưng cả hai đều có suy nghĩ thế này: Vợ chồng hiếm khi gặp nhau, không nên quá soi mói kỹ, tính toán, bắt bẻ từng li từng tí rồi cãi vã. Cứ thế, sự bao dung của chúng tôi dành cho đối phương tăng lên; cuộc sống gia đình nhờ vậy cũng hài hòa, êm ấm.

Nghĩ về cuộc sống hôn nhân hiện tại, tôi ngẫm ra rằng, khi đến tuổi trung niên, nếu có thể cho nhau nhiều không gian tự do hơn thì đó cũng là liều thuốc tốt để tăng cường tình cảm, sự gắn bó của hai vợ chồng.

Nếu bạn có những khúc mắc trong cuộc sống, xin đừng ngần ngại gửi cho chúng tôi để nhận được sự sẻ chia chân thành và lời khuyên nghiêm túc của độc giả. Ý kiến xin gửi đến [email protected].

/ Người viễn khách – Nguyễn Hiếu

Người viễn khách..ngày đêm vất vả

Sống tha phương..đất lạ quê người

Vì hoài bận rộn, nụ cười bỏ quên

Màn đêm lạnh..giăng trên đất khách

Bình minh buồn..xoá sạch niềm vui

Mãi lo tìm kiếm, ngọt bùi cho con

Đôi khi thấy..mỏi mòn muốn nghỉ

Nào đâu than oán, cùng mây với trời

Chân vẫn bước..những nơi gian khó

Tay vững chèo..sóng gió ngại chi

Đời người lữ thứ, cứ đi đến cùng

Lo gia đình..vĩnh viễn chẳng than

Làm Cha là vậy, có chi phải rầu.

Trong trái tim những người con viễn xứ

Gánh hành trang trĩu nặng chữ quê hương

Dù xa xôi dù cách trở dặm trường

Đêm trở giấc tình thương không phai nhạt.

Ký ức khơi những đêm trăng bàng bạc

Hương ân tình ngào ngạt khắp không gian

Mùi đất nồng mùi rạ mới tỏa lan

Sương lay động bên đàng ai tát nước.

Vị phù sa đẫm hồn không quên được

Con cua đồng lội ngược nước về sông

Cánh cò chao giữa đồng rộng mênh mông

Con đò nhỏ giữa dòng câu khoan nhặt.

Bóng quê hương trọn đời còn ghi khắc

Con trâu nằm nhai cỏ cạnh bờ tre

Cha cất giọng hò vè bên ruộng lúa.

Tình quê hương vẫn đong đầy muôn thuở

Vẫn đợi chờ từng bước nhỏ phiêu linh

Về sưởi ấm ân tình qua dông bão.

Để quê mình thôi sầu não chờ trông.

Nơi quê nhà ..có lạnh lắm không em

Anh nghe báo.. gió về thêm đợt mới

Nếu có thể..lòng anh đây xin gởi

Chút nắng hồng.. về với cả quê hương

Nơi quê nhà.. vẫn còn những vấn vương

Anh nhớ mãi ..bao đêm trường giá lạnh

Nơi ấy có.. dáng hình em mỏng mảnh

Vẫn đợi chờ ..từng ánh nắng mùa đông

Nơi xa xôi.. anh chỉ có tấm lòng

Gởi về em ..đỡ nhớ mong một thuở

Ở nơi ấy.. có bao điều nhung nhớ

Quê hương mình.. ở đó thật yêu thương.

Mỗi lá vàng thường mang cả niềm đau

Chốn quê xưa cảnh sắc chẳng đậm màu

Sao nhớ quá đến nát nhàu tâm khảm

Chiều Thu vắng áng mây vàng như thảm

Khiến nỗi buồn như muốn chạm vào tim

Làm đau nhói giống dao ghim vào thịt

Rồi những lúc khóm mây đen mù mịt

Cơn mưa chiều như chăm chít lòng ai

Khiến con tim rêm rĩ kéo thêm dài

Làm vết cứa vẫn chưa phai màu nhớ

Chiều Thu ấy vẫn trong tim muôn thuở

Nhớ thêm nhiều thì vết lở càng sâu

Cố quên đi những giây phút u sầu

Mà năm tháng mưa ngâu thời son trẻ

Tìm giây phút lặng yên cho tâm nhẹ

Giữ phận mình cho sức khỏe bền lâu

Sống an vui cho đến tuổi bạc đầu

Quên đi hết những nỗi sầu bi thảm

Ngồi đây ngắm áng mây chiều ảm đạm

Nên chạnh lòng và chạm đến hồn thơ

Nhớ chuyện xưa theo ta mãi từng giờ

Mùa Thu hỡi sao ngẩn ngơ trôi biệt.

Năm tháng rộng sống nơi miền đất lạ

Mỗi ngày qua thường gói cả tâm tư

Có những khi thần trí cũng mệt nhừ

Rồi lại nghĩ chuyện thật hư thuở trước

Trong thực tế đã bao người hiểu được

Nơi xứ người cũng vẫn ước điều may

Vẫn mơ hoang trong cuộc sống mỗi ngày

Cũng khao khát nhìn mây bay lúc sáng

Luôn cố gắng cho con thơ chói rạng

Đừng như mình cứ cày hãng mỗi đêm

Để vợ con hay đợi ngóng bên thềm

Vào những lúc trời đổ thêm tuyết lớn

Bao kẻ nghĩ tánh tôi hay nói giỡn

Nhưng thiệt tình chẳng đùa cỡn gì đâu

Lắm khi vui cũng đôi lúc héo sầu

Vì cuộc sống luôn có câu hư, thật

Người Viễn xứ ai chẳng mơ vật chất

Nhưng phải cày và cũng thật là chăm

Muốn tương lai đẹp như ánh trăng rằm

Luôn chịu khó với hàng trăm vất vả

Không gì bằng vốc tất cả bình sinh

Để ngày sau ngó lại bản thân mình

Đừng hối tiếc những lộ trình đã trải

Thân viễn xứ nào có chi quản ngại

Lo gia đình và con cái thành nhân.